Khi người ta không còn trẻ, người ta thường ít soi gương hơn bởi mỗi sáng thức dậy chợt nhận ra đôi mắt thâm quầng hơn, nếp nhăn trên trán chợt hằn lên tự bao giờ.
Khi người ta không còn trẻ, người ta ít chú ý đến dáng vẻ bên ngoài với quần là áo lượt, người ta quan tâm hơn đến thần thái, tư thế, khí chất và chiều sâu của một con người.
Khi người ta không còn trẻ, bộ não dường như kém nhạy bén đi, ghi nhớ cũng giảm dần đặc biệt là trước các con số.
Khi người ta không còn trẻ, người ta không còn thích chốn ồn ào náo nhiệt chổ đông người, mà thường thích ẩn mình trong một nơi nào đó yên tĩnh.
Khi người ta không còn trẻ, người ta hiểu ra nhiều điều tự bên trong mà không sao diễn đạt thành lời hay bày tỏ bằng một hành động nào đó.
Khi người ta không còn trẻ, người ta thôi tin vào những câu nói ngọt ngào hay sự hứa hẹn vu vơ.
Khi người ta không còn trẻ, sự lãng mạn và sự ngây ngô chợt giảm đi rất nhiều. Người ta bình tĩnh đối diện với thực tại.
Khi người ta không còn trẻ, trái tim vẫn không ngừng đập những nhịp đập yêu thương nhưng lí trí luôn nhắc khẽ: đời không là mơ.
Khi người ta không còn trẻ, cảm xúc lùi lại nhường đường cho lí trí tiến lên.
Khi người ta không còn trẻ, đam mê dần phai mờ, trách nhiệm nổi bật lên và người ta sống cho những gì người ta cho là xứng đáng.
Khi người ta không còn trẻ, sự cân đo đong đếm giữa đúng sai, được mất, nên hay không nên xuất hiện thường xuyên trong từng hành động.
Khi người ta không còn trẻ, ngày có vẻ dài hơn và đêm có vẻ ngắn hơn.
Khi người ta không còn trẻ, dù chỉ một làn khói thuốc cũng dễ khiến người ta gợi nhớ lại những gì đã qua.
Khi người ta không còn trẻ, dường như người ta thích tự sự hơn tâm sự và người ta thích viết THÀNH CHỮ hơn là nói ra BẰNG LỜI.